Tạp chí XXX, ngày XX/XX/XXXX
Hình ảnh của một phụ nữ vừa xuống sàn khóc kêu tiền công 180.000 đồng đã gây ra sự chú ý của nhiều người. Nàng này đứng trước tòa án lao động, đau khổ rung động toàn thân, khóc lên tiếng rung sàn.
Nàng là người vợ của một công nhân, người đàn ông này đã làm việc ở một công ty xây dựng trong nhiều năm nhưng vẫn chưa được lương 180.000 đồng. Nàng phụ nữ này đưa đầy đủ hồ sơ và bằng chứng đến tòa án, nhưng không thể nào đạt được sự công bằng.
"Tôi không muốn làm việc nữa, tôi chỉ muốn lấy lại tiền công của chồng tôi", nàng phụ nữ nói với các quan tòa. "Chồng tôi đã làm việc ở đây nhiều năm, nhưng không bao giờ được trả lương. Tôi đã tìm hiểu, chồng tôi bị trả lương trễ vì 'lỗi' của công ty. Tôi không thể chấp nhận điều đó, tôi chỉ muốn lấy lại tiền công của anh ấy", nàng khóc.
Nàng phụ nữ này cho biết, họ đã từng nhiều lần đi đến công ty để đòi lương, nhưng không bao giờ có kết quả. "Công ty nói chồng tôi không có quyền lương, họ chỉ trả lương cho những người 'đúng đắn'. Tôi không thể chấp nhận điều đó, tôi chỉ muốn lấy lại tiền công của anh ấy", nàng khóc.
Tòa án lao động đã xem xét vụ việc, nhưng chưa ra quyết định. Nàng phụ nữ vẫn đang ở trong tình trạng khó khăn và bất an. "Tôi không biết sẽ có kết quả thế nào, tôi chỉ muốn lấy lại tiền công của chồng tôi. Tôi không muốn anh ấy mất công việc mà không được trả lương", nàng phụ nữ nói.
Sự cố này đã gây ra sự quan tâm của nhiều người. Mọi người đều cảm thấy sự côn trùng của công ty và sự bất công của hệ thống. Nàng phụ nữ này đứng trước tòa án, khóc kêu, và đau khổ rung động toàn thân. Hình ảnh của nàng này đã trở thành biểu tượng của những người bị bất công và không được trả lương.
Chúng ta phải hành động để ngăn chặn sự côn trùng này. Chúng ta phải bảo vệ quyền lợi của người lao động, không để họ bị bất công. Chúng ta phải cho họ trải nghiệm công việc với sự an toàn và hạnh phúc.